- Jason anh sao anh có thể nói như vậy trước bao nhiêu người kia chứ thật là....
Sau khi đám phóng viên được Vũ đuổi đi hết thì tôi mới tức giận nói, ánh mắt ánh lên vẻ không hài lòng.
Jason nhếch môi nhún vai nói:
- Chẳng có gì là to tát, tôi thích cô thì tôi nói tôi thích cô vậy thôi. Bây giờ tôi chính thức muốn theo đuổi cô, cô có muốn làm bạn gái tôi không?
Tôi nhướn đôi mày, ánh mắt xinh đẹp tỏ vẻ ngờ vực nhưng chỉ vài giây sao đã mỉm cười dịu dàng nhún vai đáp:
- Xin lỗi tôi không thích anh.
Jason cười thành tiếng, đôi đồng tử màu xanh lục xoay vào mắt tôi lạnh lùng hỏi:
- Tại sao?
- Bởi vì...
Tôi còn chưa kịp cất lời thì Vũ đã cắt ngang lời tôi.
Theo bình thường tôi và Jason cùng nhìn về phía Vũ.
Ánh hoàng hôn mỏng manh soi vào tấm kính hắt lên thân hình của anh, chỉ phút chốc thân hình cao lớn ấy che khuất đi những tia nắng yếu ớt, in hằn lên trên đất một cái bóng đỗ dài.
Vũ mỉm cười đi đến cạnh tôi, ánh mắt dừng lại trên người Jason.
- Chào anh, Uyển Nhi không thể có tình cảm với anh được. Xin anh đừng làm phiền cô ấy.
Jason nhíu mày hơi nheo đôi mắt nhìn về Vũ từ ngày ở công ty Sun cho đến giờ hắn luôn thấy người này theo Uyển Nhi nửa bước không rời.
- Anh là ai?
- Anh ấy là... - Tôi lắp bắp nói thật không biết giới thiệu ra làm sao.
- Anh không cần biết tôi là ai chỉ cần anh không theo Uyển Nhi là được rồi. - Vũ hơi mỉm cười, gương mặt cương nghị trở nên lạnh lẽo hơn bình thường.
- Phải tôi không cần thiết phải biết anh là ai. Uyển Nhi tôi chỉ cần biết tình cảm của em mà thôi. - Jason kiên định nói, ánh mặt xẹt ngang qua dò xét dừng lại trên người Vũ.
Tôi thấy Jason kiên quyết như vậy thì chỉ biết cười khổ, chuyện này mà đến tai Hàn Phong thì chắc rằng sẽ không hay.
- Xin lổi, tôi không thích anh.
Jason mỉm cười thằng thắn nói:
- Không cần trả lời gấp như vậy ngày mai sau buổi diễn tôi sẽ chờ sự lựa chọn của cô. Tôi đi đây.
Nói rồi Jason bước đi để lại cho tôi gượng mặt khó xử nhìn Vũ, lắc đầu một cái rồi than khổ.
- Chuyện này... tiêu tôi rồi.
Vũ khẽ cười im lặng không nói gì rốt cục bầu không khí lại trở nên yên tỉnh.
Chuyến lưu diễn lần này của nhóm nhạc B&B thực sự rất thu hút, chẳng những chỗ ngồi trên khán đài đều kín cả, mà còn có rất nhiều fan bên ngoài cửa hàng giờ liền cầm hoa cùng các món quà khác, chỉ vì yêu quý mong sao có thể gặp được thần tượng.
Lần hợp tác này chủ yếu là tôi chỉ hát được một ca khúc hầu hết là ca khúc của nhóm B&B. Nói là hợp tác nhưng thật ra chỉ là làm nền cho họ thật sự nghĩ mà thấy buồn nhưng không sao tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức.
Núp sau cánh gà tôi hồi hộp chờ đợi đến phần biểu diễn của mình suốt quãng thời gian dài hầu như tim đập thình thịch như muốn vỡ tung lồng ngực thậm chí còn có chút sợ hãi. Tuy nói đã ra album vol 1 nhưng trên thực tế tôi còn chưa qua hát live vạn nhất xảy ra chuyện gì thì e rằng không còn mặt mũi nào nữa.
- Không may rồi Uyển Nhi cô thật là xui xẻo nghệ sĩ đàn dương cầm lần này không biết tại làm sao mà không đến, chỉ còn 5' nữa là đến lượt cô rồi. - Anie vội vàng xông vào, sắc mặt có chút lo lắng
- Sao? Tôi...vậy tôi phải làm sao? - Tôi hoàn toàn chìm trong nỗi lo âu thấp thỏm lúc này đã run đến như vậy thì thật sự không biết đợi cô ấy đến tôi còn như thế nào há chẳng phải là làm trò cười cho thiên hạ khiến người quản lý DG và B&B nhục mạ tôi sao.
- Thật là... Chuyện này thật là khiến mọi người phải lo lắng tình huống này căn bản là không ngờ tới. Gấp như vậy công ty cũng không thể tìm người giúp cô được. - Anie mặt mày tái xanh, lo lắng đến độ cuống hết cả chân tay.
- Chết...rồi. - Tôi bây giờ gương mặt xinh đẹp cắt không còn chút máu, tay chân bắt đầu đứng không vững nếu không có một vòng tay rắn chắc đỡ lên thì có thể tôi đã ngã ra rồi.
- Sao vậy? - Hàn Phong đột ngột xuất hiện, ôm lấy cả thân mình nhỏ bé đang run lên.
- Nghệ...nghễ sĩ đàn dương cầm không biết tại vì sao mà không đến bài hát này mà không có đệm nhạc của đàn dương cầm thì không thể biểu diễn em...em phải làm sao đây? - Tôi ngước nhìn Hàn Phong đôi mắt xinh đẹp giờ đây đã log lanh chỉ cần một cái chớp mi thôi thì cũng đã khiến nước mắt như con sóng lớn vỡ bờ.
- Không sao, lần này không hát được cũng không sao anh có thể tạo cơ hội tốt hơn cho em. Ngoan đừng khóc. - Hàn Phong trấn an tôi ánh mắt tràn ngập tình thương.
- Nhưng mà Phong, lần này không tham gia không được họ sẽ chê cười em, em không muốn. Giờ em phải làm sao đây? - Tôi nghẹn ngào nói nước mắt lúc này như trực trào sắp rơi.
- . Đừng khóc anh sẽ đàn cho em.
Hàn Phong nhìn cô nước mắt lưng tròng thì dịu dàng nói. QUả thật hắn đã từng học qua dương cầm là do Thiên Băng dạy cũng lâu rồi hắn không chạm tới không biết là có được không nhưng nhìn cô lúc này hắn thật sự không cầm lòng đước chỉ có thể liều lĩnh đặt cước một ván.
- Có được không? - Tôi lau đi khóe mắt ngước nhìn Hàn Phong với đôi đồng tử chờ đợi đầy hy vọng.
- Được. Ngoan đừng khóc.
Phải lần này hắn phải đặt cược một ván không thể sơ sót điều gì không thể làm cô buồn được.
Hàn phong ôm cô vào long vỗ về trấn an. Họ sớm đã quên mất Anie còn đang đứng cạnh mình.
Từ lúc Vũ đi theo bên cạnh Uyển Nhi thì Anie đã thấy nghi ngờ về mối quan hệ của họ rồi ngay cả tổng giám đốc lạnh lùng như băng vạn trượng lại đứng ra bênh vực Uyển Nhi thì đáng lí ra cô phải chắc chắn về mối quan hệ của họ nhưng bây giờ.... Tận mắt thấy người lạnh lùng cao cao tại thượng như Hàn Phong lại trực tiếp an ủi Uyển Nhi, xưng hô mật thiết như vậy thật sự khiến Anie mở tròn đôi mắt, chiếc cằm dường như đã mở to hơn so với mực bình thường. Nhưng chuyện này cô sẽ làm như không thấy vì có những chuyện phải giả vờ không biết mắt phải nhắm, nghe tai này lọt sang tai kia ngay cả cái miệng cũng không thể bép xép cô cũng đã sớm quen khi bước vào ngành giải trí.
Tôi bước lên sân khấu, lấy lại dáng vẻ trầm tĩnh như bình thường chiếc váy hồng nhạt khẽ khàng bay lượn.
Mọi người đều ngước nhìn về phía tôi bất chợt xung quanh trở nên im lặng không còn tay vỗ tay hay hò hét tất cả đều trở nên tĩnh lặng như tờ.
Tôi có chút buồn bã tay nắm chặt chiếc micro đi đến cạnh chiếc dương cầm được đặt ngay giữa sân khấu. Một vòng tay săn chắc vỗ nhẹ vào lưng tôi an ủi cũng như là một lời động viên. Hàn Phong ngồi xuống chiếc đàn hai bàn tay thon dài đặt lên từng phím một , âm thanh du dương trong trẻo phát ra. Khi tiếng nhạc của đàn dương cầm vừa vang lên mọi người đều hò hét vỗ tay kịch liệt chẳng bù cho khi nãy.
Tiếng đàn chậm rãi vang lên từng hồi, tâm Hàn Phong có chút đau lòng khó tả, hơi nhoi nhói nơi lồng ngực bỗng hình ảnh khi xưa lại hiện về trong tâm trí hắn.
- Phong, anh phải đàn thế này mới đúng này. - Thiên Băng ngồi trong lòng hắn, nắm lấy bàn tay đang đặt ở nơi sai đưa lại trên các phím đàn.
- Vậy sao, Băng? - Hàn phong vụng về nhấn một nhịp, thanh âm trong trẻo cất lên.
- Phải là vậy. Giỏi quá. - Thiên Băng mỉm cười cất tiếng khen.
Hàn Phong chậm rãi đàn nhấn nhẹ từng phím một còn Thiên Băng cô cũng theo tiếng đàn mà cất lên giọng hát cũng là bài này " Thần thoại "
Bây giờ cũng vậy, hắn cũng ngồi trên chiếc dương cầm cũng là đàn bài hát quen thuộc năm nào nhưng chỉ khác rằng giờ đây người thể hiện bài hát ấy lại là một người khác, không phải là Thiên Băng. Tim quặng lên lỗi đi một nhịp, nhiều khi hắn đã từng nghĩ rằng hắn đã quên được Thiên băng, nhưng có lẽ hắn đã lầm tưởng hắn chưa bao giờ quên cô chỉ là vì ích khi nhắc đến. Hắn nghĩ vậy nhưng có phải là như thế không?
Giọng hát truyền cảm như rót mật vào tai hắn có lúc cao trào có lúc lại bi thương làm cắt đứt mạch suy nghĩ của Hàn Phong kéo hắn về thực tại. Thanh âm của dương cầm hòa vào giọng hát ấy thì lại tao ra một bài hát lôi cuốn theo từng lời...
Người khuất xa, đường về sao thênh thang quá
Người gần bước chân vẫn như còn xa
Dù lòng nhớ thương người luôn vẫn âm thầm
Mà nói không nên lời
Ngày tháng qua, tình trong em chôn dấu
Người biết chăng trái tim này khổ đau
Lòng hoài ngóng trông được nghe bước chân anh về
Mà cứ như vô tình
Người ơi anh có biết em đang chờ
Lời yêu anh dấu kín
Mà sao em vẫn thấy anh âm thầm
Mình anh với cô đơn
Giờ ta đây đã đến bên nhau rồi
Mà sao anh chẳng nói
Thời gian trôi em vẫn luôn mong chờ
Mình sẽ mãi bên nhau
Nơi đây e vẫn mong đôi mình sẽ mãi có nhau.
Từ khi tôi cất tiếng hát thì sự náo nhiệt đã không còn, họ như chìm sâu vào từng ca từ bi thương trong lời bài hát ngay cả chính tôi cũng không thể thoát nổi sự xúc động ấy nước mắt bắt đầu lăn dài trên gò má. Có lẽ tôi đã chạm vào được góc lòng họ, một chiếc...hai chiếc...rồi cả ngàn chiếc đèn bất chợt sáng lên dần dần tất cã đều sáng lên có lẽ tôi đã làm được đã thật sự thành công rồi.
Buổi biểu diễn này thật sự thành công ngoài mong đợi của tôi, báo chí truyền thông đều rầm rộ đưa tin. Họ đều thêu dệt rằng câu chuyện tình yêu của tôi và Jason cũng như bài hát này điều này thật khiến tôi càng thêm tức giận, sự phẫn nộ trong lòng Hàn Phong đều thể hiện rõ rệt qua ánh mắt khi nhìn vào Jason. Cuối cùng cũng không nhịn được mà bảo tôi mở yến tiệc bề ngoại là chúc mừng buổi họp tác nhưng trên mục đích là nhằm đính chính lại sự việc giữa tôi cùng Jason.
Trong hội trường trang nhã, Jason cùng Sunny bước vào tôi vì không muốn ầm ĩ nên đi sau cùng với hai thành viên còn lại của B&B.
Hôm nay Jason mặc một bộ comple sang trọng màu xám bạc mái tóc đen nhánh được cắt tỉa gọn gàng đôi mắt màu xanh lục cũng theo đó mà trở nên kiêu ngạo. Jason thật khiến người khác phái tim đập mặt đỏ khi xuất hiện với bộ dáng vương tử như thế này nhưng đối với tôi, hoàn toàn không để ý đến.
Nhưng đến một lúc Jason đột nhiên đứng lại có lẽ là chờ tôi và hai thành viên còn lại. Khi chúng tôi bước đến lập tức thu hút sự chú ý của nhiều người nhất là đối với giới truyền thông.
- Ca sĩ Uyển Nhi cô sao lại không vào cùng Jason. Hai người thật sự rất xứng đôi vừa lứa.
Họ nhao nhao lên ta một câu ngươi một câu căn bản là không cho tôi cơ hội trả lời. Bên môi Jason hiện lên ý cười bàn bạt từ tốn nói:
- Thật cảm ơn mọi người. Buổi biểu diễn thành công được như vậy đều là nhờ vào tài năng của ca sĩ Uyển Nhi đây.
- Không dám, không dám. - Tôi nghe thấy vậy vội vàng mỉm cười khéo léo nói.
- Thế anh và ca sĩ Uyển Nhi thật sự là người yêu của nhau sao? Xin nói đôi chút.
- Thật sự là.... - Jason đang định nói nhưng có một giọng nói lạnh lùng cắt ngang lời hắn ta.
Bầu trời đêm yên tĩnh, ánh sáng chiếu trên người đàn ông. Loại ánh sáng mộng ảo như biến gương mặt của anh giống như một bức tranh thủy mặc chậm rãi lan tòa, hình dáng mơ hồ…
Mái tóc gọn gàng khéo léo, khuôn mặt anh tuấn ôn nhã, trên người là chiếc áo sơ mi cắt may rất vừa người, quần dài bao lấy hai chân thon dài khiến cho dáng người anh càng thêm cao lớn, tràn ngập vẻ nam tính quyến rũ.
Thần thái thoải mái, thanh tao lịch sự lại phóng khoáng, đôi con ngươi đen của anh như ngập ý cười dừng trên người tôi đang cách đó không xa.
Tôi nháy mắt với Hàn phong mỉm cười tươi tắn. Hắn từ từ đi đến khoát một tay lên vai tôi mỉm cười nói:
- Chào mọi người.
Họ một chút ngỡ ngàng vì sự thân mật của Hàn phong và tôi ngay cả Jason cũng tỏ ra kinh ngạc. Đám phóng viên lập tức chụp hình rồi mỉm cười hỏi:
- Chào tổng giám đốc Hàn Phong sao ngài lại ở đây?
Hàn Phong nhìn qua Jason, rồi dừng ánh mắt trên người bọn họ tươi cười lịch sự trả lời.
- Đây là yến tiệc do công ty của tôi mở nhằm chúc mừng buổi biểu diễn thành công này và để chia tay nhóm nhạc B&B đây.
- Vậy sao? Ngài và ca sĩ Uyển Nhi thật ra có mối quan hệ gì, sao lại thân mật đến thế?
- À. Tôi là bạn trai của cô ấy. Tôi có xem báo thấy họ viết là ca sĩ Jason đây có quan hệ với Uyển Nhi của tôi nên muốn đến xem thế nào. Thật may mắn cọ gái của tôi lại được mỹ nam đây đễ ý.
Chữ cô gái của tôi được Hàn Phong nhấn mạnh, cặp mắt ưng sắc bén dừng lại trên người của Jason.
Đám phóng viên thật sự ngơ ngác kinh ngạc không thể nào tả nỗi. Họ bắt đầu nhao nhao lên nói là chuyện tình tay ba gì gì đó khiến tôi thật sự rất mệt, nhìn sang phía Hàn Phong tôi thấy mày của anh càng ngày càng nhíu chặt đến một lúc sau cuối cùng cơn giận cũng trào ra hô .
- Thôi.
Đám phóng viên lập tức nín thinh. Thấy được họ ngậm miệng lại Hàn Phong nhếch một đôi môi lạnh lùng nói:
- Không phải là mối tình tay ba . Tình yêu giữa chúng tôi hoàn toàn không có người thứ ba cũng như không có ai có thể xen vào.
Mặt Jason chở nên đanh lại nhếch môi nói:
- Uyển Nhi thật sự em không thích tôi sao?
Nụ cười của tôi dần dần nhạt hẳn, nhìn về phía Jason, trên gương mặt đầy vẻ áy náy:
- Xin lỗi người em yếu là anh ấy. Căn bản là hai chúng ta không thể quen nhau.
Jason nhìn cảnh tượng này, tâm hoàn toàn tan nát…
Hắn nhàn nhạt cười khổ, nhìn về tôi thật lâu, giọng nói trầm thấp mang theo một tia chờ mong:
- Anh sẽ chờ em.
- Xin lỗi, anh không cần chờ đâu. Nếu anh muốn thì sẽ phải chờ đời cả đời em tin sẽ có người thật sự yêu anh. - Tôi nhìn Jason rất áy náy.
- Không sao, là anh toàn tâm toàn ý đợi em. - Jason lúc này đã lột bỏ vẻ mặt kiêu ngạo thay vào đó là nét thâm tình anh nói nhẹ nhàng nhưng lại thấm sâu vào lòng tôi khiến tôi ngày càng áy náy .
- Thật xin lỗi.
- Thôi được rồi, nếu em đã nói như vậy thì... Em hạnh phúc nhé. Phải thật hạnh phúc đấy.
- Cảm ơn anh.
Sau khi Jason buồn bã rời đi. Hàn Phong nghiêng đầu sang tôi cốc một cái khiến tôi đau điếng.
- Tiểu yêu em lại đi mê hoặc người khác.
Tôi xoa xoa đầu tức giận đánh hắn một cái.
- Anh điên à. Mê hoặc gì chứ!
- Về nhà em sẽ biết tay anh.
Chương 40: Thiên Băng
- uyển Nhi đáng lí ra anh không nên cho em diễn cùng họ tránh xảy ra sự rắc rối này. - Hàn Phong mỉm cười gian xảo khóe môi nhếch lên tạo thành một đường cong mê hoặc. Thân hình to lớn che khuất đi ánh trăng vằng vặc chiếu vào từ khung cửa sổ từ từ nhướng lên về phía tôi.
- Em...em có làm gì đâu. - Tôi bắt đầu cảm thấy hoang man vội vã chối.
- Em không làm gì mà hình, rồi báo chí ngay cả video cũng được đưa lên truyền thông em nghĩ anh không biết sao? - Hàn phong vẫn giữ nguyên tư thế đó nhếch một bên môi không lùi về cũng không nhướng thêm nữa lạnh lùng cất giọng.
- Thật sự là em không có làm gì thật đó Phong. - Tôi nhẹ giọng nói, ánh mắt ánh lên một tia không vui.
- Thật vậy sao?.
Hàn phong đột nhiên đứng lên bế tôi đặt vào trong lòng nó một tay ôm gọn cả thân hình nhỏ nhắn. Tôi ngước mặt nhìn hắn ánh mắt long lanh đẹp như ánh trăng ngoài trời im lặng không nói gì. Bất giác đưa một tay lên chạm vào gương mặt cương nghị đẹp như tượng khẽ vuốt ve nhẹ nhàng. Chóp mũi cao thẳng, đôi mắt ưng thăm trầm đồng tử đen láy tất cả đều khiến tôi cảm thấy thích thú mà chạm vào. Tôi vùi mặt vào lòng hắn bờ ngực rắn chắc khắp mũi tôi đều xộc lên một hương thơm nam tính làm tôi say...
Hàn Phong cúi người xuống, gương mặt bé xinh đang dụi vào bờ ngực hắn nhắm hờ đôi mắt che đi đôi đồng tử xinh đẹp như lưu ly yên tâm mà ngủ khiến hắn lúc này cảm thấy mình như người bảo vệ của cô. Cánh tay săn chắc nâng lên chạm vào làn tóc mượt mà óng ả như làn nước ấm cuối thu trượt dài trên cánh tay hắn. Mượt đến thế sao? Hàn Phong nhìn cô chăm chăm hai gò má ửng hồng khiến hắn cảm thấy rất thích thú mà véo một cái làm cô ngọ nguậy trong lòng. Hắn sợ cô thức giấc liền xoa xoa đôi má vừa chạm vào hắn liền tưởng tượng ra gương mặt non nớt này có lẽ sẽ búng ra được sữa da mặt rất mịn.
Mỗi điểm trên gương mặt cô hắn đều rất thích nhưng hắn thích nhất là đôi mắt long lanh và bờ môi đỏ hồng của cô, cho dù không trang điểm thì vẫn rất đẹp. Hắn hôn nhẹ lên bờ môi cô, vị ngòn ngọt khiến hắn thích thú nhắm mắt lại mà tận hưởng... Bầu trời đêm nay rất sáng sáng như trong lòng của hắn hiện này. Bây giờ hắn không còn cô đơn nữa vì nơi đó đã có cô, cô sẽ là người mãi mãi ở bên cạnh là món đồ của hắn.
- Gia Khang cũng khá lâu rồi tôi với ông mới đi chơi nhỉ. - Tôi mỉm cười nhìn về phía Gia Khang.
- Phải. Dạo này bà sao không nói chuyện với tôi? - Gia Khang có chút buồn bã nói.
- Ông cũng thấy đấy lần này tôi đã vào ngành giải trí nên khó có thể gặp mặt ông. - Tôi cười buồn, chỉ khi nào đi cùng Gia Khang tôi mới có thể vui vẻ mà bộc lộ.
- Hay là bà suốt ngày bên cạnh hắn. - Gia Khang đột nhiên đứng lại, ánh mắt trở nên lạnh lùng mà hiếm khi nào tôi thấy. Tôi biết từ hắn ở đây là Gia Khang chỉ về ai có lẽ tôi nên thường xuyên gặp cậu ấy nhiều hơn.
- Không đâu Hàn Phong rất bận. Thôi đừng nhắc đến chuyện này nữa chúng ta đi ăn kem đi. - Tôi cảm thấy như có gì đó đang nghẹn là trong giọng cảm giác này tôi không hình dung được như thế nào có chút lo âu lại có chút buồn bã.
- Được rồi.
Tại Hoàng Nhật....
- Dạo này ông thế nào rồi? - Tôi nhìn về phía Gia Khang, tay múc một thìa kem bỏ vào miệng. Mùi vị ngọt ngào lành lạnh tan ra từng chút một khiến tôi cảm thấy thoải mái.
- Cũng bình thường thôi, còn bà với Hàn phong thì sao đã đến đâu rồi? - Gia Khang nhếch một bên môi lạnh lùng nói.
- Chúng tôi đã quen nhau rồi, Hàn Phong rất tốt.
- Vậy à. - Gia Khang ngồi nhìn tôi, ánh mắt của cậu ta toát lên một vẻ buồn buồn.
Tổng giám đốc tập đoàn Hàn Gia đã công khai quan hệ tình cảm cùng với ca sĩ Uyển Nhi ngay trong buổi yến tiệc để chúc mừng buổi biểu diễn thành công tốt đẹp đây là hình ảnh thân mật của hai người họ.
Gia Khang ngước nhìn lên màn hình ti vi to lớn ở góc độ của tôi có thể thấy được toàn cảnh chụp trên màn hình. Gia Khang nhếch môi mỉm cười nhưng dưới gầm bàn là một bàn tay đang nắm chặt sự tức giận đang khiến tay hắn nắm chặt đến nổi tỏa ra một màu xanh.
Tôi không cam tâm Uyển Nhi em phải là của tôi.
- uyển Nhi bà có biết người yêu trước đó của Hàn Phong không? - Gia Khang lạnh lùng nói, tay khuấy cốc cafe trên bàn.
Tôi nghe Gia Khang nói thì nhìn về phía cậu ta trong lòng bất chợt run sợ.
- Có phải là cô gái tên Thiên Băng không?
- Phải. - Gia Khang nhìn gương mặt đang dần tái mét lại thì nhếch môi mỉm cười.
- Ông biết gì về cô ấy? - Tôi nhìn Gia Khang tỏ vẻ ngờ vực hai tay bất giác nắm chặt lại.
- Cô ấy sống trong nhà Hàn Phong từ lúc mười tuổi, họ cùng nhau ăn cơm chơi đùa có thể gọi là thanh mai trúc mã. Từ nhỏ Hàn phong đã rất lạnh lùng không nói chuyện với ai sống khép kín với người bên ngoài nhưng từ khi gặp đựơc Thiên Băng hắn đã hoàn toàn thay đổi. Hắn luôn dịu dàng với cô ấy lo lắng mọi thứ thật chu toàn, nếu có ai dám bắt nạt Thiên Băng thì sẽ không yên với Hàn phong có thể nói rằng họ như hình với bóng.
Nghe đến đây nước mắt không ngừng tuôn rơi cho dù tôi cố đến thế nào thì cũng không ngăn được dòng nước mắt ấy. Từng giọt rớt xuống như một xâu chuỗi rời ra ngấm sâu vào tận trong lòng tôi khiến tôi đau đớn. Cố nhăn tiếng nấc sắp sửa trào ra tôi nghẹn ngào nói:
- Vậy Thiên Băng thành là lấy tên của Thiên Băng sao?
Đáng lí ra tôi phải nên biết chứ phải nên biết từ khi ghe thấy cái tên Thiên băng rồi chứ nhưng vẫn phải muốn xác định lại.
- Cái này, Uyển Nhi về hỏi hắn đi.
- Được rồi ông kể tiếp đi. - Tôi quệt một dòng nước mắt đang lăn dài trên gò má nức nở nói.
- Sau khi lớn lên Hàn Phong đã yêu Thiên Băng rất yêu Thiên Băng không chút nào rời xa nhưng cho đến một ngày hắn thay ba tiếp nhận tổ chức D.H lúc đó bọn họ trong tổ chức đều không phục nội bộ đều loạn cả lên, nhiều tổ chức khác cũng muốn giết Hàn phong. Họ cho một lái xe tông vào Hàn Phong nhưng Thiên Băng vì cứu hắn đã là người bị tông mà chết đi. Nhưng có người cho rằng cô ấy còn chưa chết...
- Thiên Băng chưa chết sao? Tại sao ông lại biết?
- Tại sao tôi biết thì bà đứng thắc mắc.
- Ông nói dối. - Tôi hét lớn lên bịt chặt hai tai lại.
- Đó là sự thật. Ba hãy về Thiên Băng thành mà tìm kiếm di vật của cô ta đi rất có thể Hàn Phong vẫn còn giữ. - Gia Khang nhướng người kéo hai tay đang bịt chặt của tôi ra nhíu mày nói
- Tại sao ông lại nói với tôi chuyện này. - Toàn thân không ngừng run lên bần bật , chiếc muỗng trong tay đã sớm rơi ra tôi đứng lên loạng choạng làm ngã cả chiếc ghế đè lên bàn chân nhưng tôi không thấy đau thân trong lòng sớm đã nguội lạnh.
Cạch. Tôi mở cửa nhè nhẹ bước vào trong phòng Hàn phong cố gắng không để ai phát hiện. Tôi đóng cánh cửa lại đi đến chiếc bàn kéo ra từng ngăn xem xét.
- Sao lại không có?
Tôi đi đến phía bên kia ngăn bàn kéo ra ngăn thứ nhất không có ngăn thứ hai không có cho đến ngăn thứ ba.
- Quái lạ sao ngăn này lại không đừa gì hết.
Tôi đưa tay sâu vào trong sờ sờ nhưng không chạm vào được gì vội rút tay ra xem xét ngăn tủ này. Nó hoàn toàn trống không duy chỉ có một cái gì đó đen đen tròn tròn nhỏ bằng hạt đậu nằm sâu trong ấy. Tôi chạm vào nó định lấy ra nhưng khi chạm vào thì nghe tiếng tách. Mặt trong của ngăn kéo liền hiện ra thêm một ngăn tôi đưa tay vào và cuối cùng đã tìm thấy. Một cái khung hình đã cũ. Hình một cô gái dịu dàng đang mỉm cười tươi tắn bên cạnh khung cửa sổ, mái tóc dài xoăn xoăn được vén qua một bên. Nước da trắng ngần, ngũ quan và đường nét đều hài hào xinh đẹp như tiên nữ.
- Cô gái này là Thiên Băng sao?
Nước mắt một lần nữa như vỡ òa trong tôi, tôi ngồi khụy người xuống ôm lấy gối mà cứ thể khóc nhưng lạ một điều hoàn toàn không có tiếng động chỉ lẳng lặng khóc một mình. Nước mắt như từng đợt thủy triều không ngừng dâng cao rồi tuôn trào khiến tôi đau đớn, toàn thân không ngừng run lên bần bật.
Cạch. Hàn Phong mở cửa bước vào theo thói quen đi đến chiếc bàn và ngồi xuống. Hắn nhìn qua một ngăn tủ đã được mờ toang liền vội vàng cúi xuống đưa tay lục lọi ngăn tủ trống không. Theo phản ứng bình thường đảo mắt khắp phòng rồi chợt dừng lại trên người cô gái nhỏ đang run bần bật.
Hắn đi đến gần nhìn về phái cạnh cô là bức hình mà hắn đang tìm kiếm.
- Uyển Nhi, sao em lại khóc.
Tôi ngước mắt lên, thân hình cao lớn đang chắn trước mặt tôi nhưng tất cả đều nhòe đi theo nước mắt. Không một tiếng nấc nào tôi chỉ nhếch môi mỉm cười khinh quệt nước mắt đang rơi nhìn thằng vào mắt Hàn Phong không trả lời.
- Đứng lên. - Hàn Phong đưa một tay ra trước mặt tôi mỉm cười dịu dàng nói.
Tôi nhìn hắn bằng một ánh nhìn lạnh lẽo nhếch hờ một bên môi không nói gì đứng lên gạt ngang bàn tay hắn.
- Uyển Nhi em sao vậy, đừng giận. - Hàn Phong vội vàng ôm lấy tôi vào lòng giọng nói ấm áp vòng quanh đỉnh đầu tôi.
Tôi không nói gì gạt tay hắn ra nhưng sức lực không đủ thật không thể khiến hắn buông tay.Tiếng nói lạnh lùng khiến tôi còn phải phát sợ mà tiếng nói lạnh ấy phát ra từ miệng tôi.
- Buông.
- Anh xin lỗi. - Hàn phong càng ôm chặt tôi vào lòng, tôi cắn mạnh vào cánh tay hắn đến tuôn cả máu vẫn lạnh lùng gạt tay hắn ra và bước đi không một lần quay đầu